Tác Giả: Hồ Xuân Hương
Cả nể cho nên hóa dở dang, (1)
Nỗi niềm có thấy hỡi chăng chàng? (2)
Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc,
Phận liễu sao đành nẩy nét ngang. (3)
Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa? (4)
Mảnh tình một khối thiếp xin mang.
Quản bao miệng thế lời chênh lệch, (5)
Không có nhưng (6) mà có mới ngoan. (7)
Chú thích:
(1) Có bản chép “hóa lỡ làng”.
(2) Có bản chép “chàng hỡi biết chăng chàng”.
(3) Hai câu 3 và 4 này thích nghĩa “chửa hoang” vì chữ “thiên” là trời, chưa có thêm nét cho nhô đầu lên thì đậu đã thành chữ “phu” là chồng, tức nói chưa chồng. Còn chữ “liễu” là cây liễu mà có nét ngang là chữ “tử” là con, tức nói đã có con trong bụng.
(4) Có bản chép “cái lỗi trăm năm chàng chịu cả”.
(5) Lời chênh lệch tức những lời bàn tán mỉa mai.
(6) Có bản chép “những kẻ không”.
(7) Do câu tục ngữ “Không chồng mà chửa mới ngoan, có chồng mà chửa thế gian sự thường”.