Tác Giả: Hồ Xuân Hương
(1) Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa son đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc, (2)
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân, quân tử ai là chẳng…
Mỏi gối, chồn chân vẫn muốn trèo. (3)
Chú thích:
(1) Tức đèo Ngang hay đèo Cả, hay gọi đèo Hải Vân, một ngọn đèo có tiếng là hiểm trở ở Trung Việt.
(2) Thốc là thổi mạnh vào vật gì làm tung ngược lại.
(3) Ý nói tất cả mọi người, kể cả các nhà trí thức, ai cũng vẫn muốn trèo xem cảnh đẹp dù cho mỏi gối, chồn chân.