Tác Giả: Xuân Diệu
Em nói trong thư: “Mấy bữa rày,
Sao mà bươm bướm cứ đua bay;
Em buồn em nhớ, chao! em nhớ!
Em gọi thầm anh suốt cả ngày.
Ngoài ấy vui không, anh của em?
Trong này đã có nắng vàng êm;
Mỗi lần nắng rọi, em ra cửa,
Em nghĩ gì đâu, đứng lặng im.
Mùa xuân khó chịu quá đi thôi!
Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi,
Chim hót xui em nghe quạnh quẽ:
Hay là anh đã bỏ em rồi?
Ồ! mới nghiêng mình xem nước trong,
Vui mừng em thấy má em hồng…”
Em tôi ăn nói vô duyên quá!
Em đốt lòng anh, em biết không?