Tác Giả: Xuân Diệu
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gửi hương cho gió phủ phàng!
Mất một đời thơm trong kẻ núi,
Không người du tử đến nhằm hang!
Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Song le hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió câm.
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm;
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương,
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Đã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đến nguồn thương!
Thiên hạ vô tình nhận ước mơ,
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ..
Người si muôn kiếp là hoa núi,
Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ.